Vì nghiệp của con người bất đồng nên thời tiết thất thường khi mưa, khi hạn. Nếu các người biết khởi Tâm Từ Bi thì trời sẽ mưa thuận gió hoà, nước sông sẽ dâng cao, ruộng đồng sẽ xanh tốt…
Buổi sáng chim hót, nhiều nông phu ra đồng làm việc cày bừa. Dòng sông Rohini ít nước chảy, hai bên là những cánh ruộng mênh mông. Nhiều người dân xứ Koliya hối hả đào, đắp, tát nước về ruộng của mình.
Chợt từ bên kia bờ sông, một nhóm nông dân la lên: “Sao các người xứ Koliya lại giành tát hết nước của Sakiya chúng tôi. Các người là quân ăn cướp. Hết nước rồi ruộng Sakiya sẽ khô cằn chết hết, Sakiya sẽ chết đói. Các người ác độc…”
Các nông phu Koliya cũng la hét đáp lại: “Này các người xứ Sakiya, từ lâu ta nhịn thua các người vì vua Sudhodana (Tịnh Phạn) còn sống, nay vua Sudhodana chết rồi thì đừng hòng. Nước sông này là của chúng tôi, chúng tôi có quyền tát lấy nước về ruộng của Koliya. Các người có dám giành không, chúng tôi đập cho chết hết…”
Hai bên bờ sông người của hai xứ kéo tới càng lúc càng đông, chửi nhau càng lúc càng dữ dội. Thế là họ tràn xuống sông đánh nhau bằng các thế võ hiểm hóc tinh vi, quyền cước chuyên nghiệp. Lác đác có người máu me đầm đìa ngã gục xuống bờ sông.
Chợt có tiếng Phật vang trên hư không: “Này các người của Sakiya và Koliya, hãy dừng tay lại. Trong mọi dòng chảy thì dòng máu là quý nhất, vì vậy hãy sáng suốt đừng đổ máu để giành lấy nước. Các người giành nước để có ruộng lúa tốt tươi nuôi sống bản thân mình, để cho máu tiếp tục chảy trong thân của mình. Bây giờ thật là vô lý khi các người bỏ máu đi để giành lấy nước. Trong việc làm ác của đôi tay thì việc đưa tay ra giết người là ác độc nhất, trong việc làm thiện của đôi tay thì đưa tay ra làm nên miếng ăn cho con người là hiền thiện nhất. Vì vậy các người đừng dùng đôi tay để giết nhau, mà hãy dùng đôi tay để cày cấy ruộng đồng.
Vì nghiệp của con người bất đồng nên thời tiết thất thường khi mưa, khi hạn. Nếu các người biết khởi Tâm Từ Bi thì trời sẽ mưa thuận gió hoà, nước sông sẽ dâng cao, ruộng đồng sẽ xanh tốt…”
Một buổi chiều ở tinh xá, mọi người kéo nhau đến rất đông để nghe Đức Phật thuyết bài pháp về pháp môn tu tập quán từ bi. Đức Phật dạy: “Khi một Tỳ Kheo ngồi an trú trong Chánh Niệm, Tỳ Kheo ấy trải lòng từ mẫn thương yêu tất cả chúng sinh khắp các phương hướng, từ phương trước mặt, sau lưng, hai bên, trên và dưới. Tỳ Kheo ấy nguyện lòng yêu thương tất cả từ người quen biết cho đến chưa quen, từ loài người cho đến cầm thú, từ kẻ thân thiết đến người sơ bạc. Thậm chí vị Tỳ Kheo ấy yêu thương được cả những chúng sinh đã từng có oan trái hãm hại mình. Như vậy vị Tỳ Kheo ấy làm cho sung mãn, làm cho tràn đầy, làm cho vô hạn tâm từ bi đến vô biên vô lượng. Lòng từ bi của vị Tỳ Kheo ấy như là cỗ xe to lớn chuyên chở vàng bạc châu báu, như là căn cứ địa bảo vệ kinh thành trước quân thù, như là biển cả dung chứa các loài thuỷ tộc”.
Sau bài pháp, nhiều vị Tỳ Kheo và cư sĩ chứng được từ Thánh quả Tu Đà Hoàn đến Thánh quả A La Hán.
Đêm đó, trời mây đen kéo về mù mịt, rồi mưa như trút nước, sấm sét ầm ĩ trên bầu trời. Người dân bất chấp trời tối, kéo ra đường nhảy múa hò reo. Sáng hôm sau tất cả các đồng ruộng ngập tràn nước. Sông Rohini chảy cuồn cuộn, nước dâng cao.
(Trích Bộ truyện tranh “Đỉnh núi tuyết”, Tập 17 – Biên soạn: Thượng tọa Thích Chân Quang.)